Nguyễn Ngọc Địch cầm ô, đôi giày da trắng muốt dẫm lên bậc thang, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn đám người ùn ùn tràn vào khuôn viên trường học.
“Ngọc Địch, anh đi trước nhé.”
Nguyễn Thành đưa cặp sách cho cô ấy rồi vẫy tay ngồi lên xe kéo.
Nguyễn Ngọc Địch còn chưa kịp nói lời nào thì xe kéo đã đi xa, cô ấy xách cặp, chỉnh trang lại bộ đồng phục màu xanh lam đã bị mưa làm cho ẩm ướt rồi bước vào cổng trường.